TIẾNG KHÓC MẸ THIÊN NHIÊN

 
TIẾNG KHÓC MẸ THIÊN NHIÊN
 
Dịch thơ: Hạnh Liên
 
Khi bạn cất tiếng hát giữa thiên nhiên
Bạn sẽ có thêm thật nhiều cảm xúc.
Hãy lắng nghe dù một phần sự thật.
Cay đắng còn hơn cả giấc chiêm bao
 
1. Rừng cây xanh đang gào khóc thảm thương
Chim chóc ngác ngơ, thẫn thờ trong tổ
Loài thú hoang giờ chẳng còn nhà cửa
Khắp suối sông khô cạn theo tháng ngày.
Bởi loài người ích kỷ lắm thay!
Bởi loài người vô tâm, không cần biết.
 
2. Trái tim tôi quặn đau với sự thật
Hàng cây xanh từng che chở ngày nào
Đã chết khô, trơ trụi, lá còn đâu
Ngày xa xưa, khi ta còn quan tâm
Cây cho ta trái ngọt và bóng râm
Lá hoa xum xuê xuân về khoe sắc.
Cây giờ đây chẳng còn chút màu xanh
Bầu trời cũng dường như đau buồn lắm
Oán giận con người đã làm cây chết.
 
3. Tôi băn khoăn bạn trả lời được không
Tại sao sông không còn màu nước trong?
Tại sao ta không còn dùng nước suối?
Nước biển tận cùng chỉ màu đất bụi
Biển đang chết dần trong nỗi xót xa
Bởi rác của loài người không thể buông tha.
Nào, loài người hãy cùng nhau khắc ghi
Trong trái tim và trong từng nghĩ suy:
Nước mãi là cuộc sống của chúng ta!
 
4. Chúng ta chẳng còn biết Hè hay Đông.
Xuân và Thu nét quyến rũ như không
Mùa trong năm chẳng còn theo trật tự
Khí hậu đang nóng dần theo tháng năm
Trái đất đang ấm dần theo tháng năm
Và băng hai cực đang tan rất nhanh.
Cùng bụi khói bụi con người thải ra
Làm ô nhiễm không khí thoảng qua
Chúng ta trong tình thế thật cam go.
 
5. Ngày xa xưa, tôi đã từng nằm mơ.
Trái tim tôi ngập tràn niềm hân hoan
Trước mắt tôi cây đâm chồi, nở hoa.
Chim chóc nhảy bay vui mừng hát ca.
Những con thú hoang tự do dạo chơi
Nước suối trong chảy theo dòng khắp nơi.
Trong giấc mơ tôi đã thầm cám ơn
Người chăm sóc mẹ Thiên nhiên diệu kỳ!
 
 

Để lại một bình luận