Nông Nghiệp Tự Nhiên – Sự tu dưỡng và hoàn thiện con người

Nông nghiệp tự nhiên có thể được coi là có gốc rễ từ sự sáng suốt tìm thấy trong Kinh Thánh

Một ngày nọ, khi vẫn còn trẻ, một chuỗi những sự kiện đã sắp bày đưa tôi đi vào con đường làm nông. Tôi đã bắt đầu bước đi trên con đường làm nông tự nhiên của mình, nhưng vì sinh ra vốn ngu ngốc, tiếc là tôi đã thất bại trong việc đi xa hết mức có thể trên con đường này, như đáng ra phải vậy.

Mặt khác, kiểu làm nông tự nhiên mà tôi cổ vũ mới chỉ bắt đầu thôi và sẽ không bao giờ hoàn hảo được. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ ý tưởng nền tảng của việc làm nông tự nhiên, chính là cái triết lý xanh của nó. Cũng như tôi chưa bao giờ gặp phải một chứng cớ nào mâu thuẫn với triết lý đó cả.

 

Nông nghiệp tự nhiên có thể được coi là có gốc rễ từ sự sáng suốt tìm thấy trong Kinh Thánh: “Nghe này, những con chim bay trên trời: chúng chẳng gieo hạt, cũng chẳng gặt mùa hay tích trữ vào kho; thế nhưng Cha trên trời của các ngươi vẫn nuôi chúng sống. Các ngươi không hơn được chúng sao?” Tôi không biết nhiều về Cơ Đốc giáo, nhưng tôi xem mình là con chiên. Tôi cũng không biết nhiều về Đạo Phật, nhưng tôi xem mình là Phật tử.

Tôi chấp nhận ý tưởng “tất cả là vô” của Đức Phật. Tri thức của con người mà đi chệch khỏi trí tuệ Thượng Đế thì cũng vô dụng. Ham muốn của con người không tạo ra bất cứ giá trị gì, cho dù quá trình hiện đại hoá có thể khiến người ta nhầm tưởng vào điều ngược lại.

Dựa trên xác tín rằng sự thật, vẻ đẹp và niềm sướng vui đích thực chỉ có thể tìm được trong tự nhiên, tôi đã theo đuổi cách làm nông nghiệp tự nhiên, cách làm “không làm gì cả” – không cày xới, không bón phân và không hoá chất.

Về căn bản, tôi tin việc làm nông là để phục vụ và để đến gần Thượng Đế. Làm nông tự nhiên là con đường. Bởi Thượng Đế là thiên nhiên, và thiên nhiên là Thượng Đế.

Tuy nhiên, vì nền nông nghiệp hiện đại dựa trên những khái niệm khiếm khuyết của triết lý phương Tây, đặt con người vào vị trí xung đột với môi trường của chính họ, nên hiện giờ chúng ta mới khai thác một cách ích kỷ và phá hoại thiên nhiên đến mức tự kết liễu như thế. Nông nghiệp đã hạ cấp thành một quá trình công nghiệp và thương mại được lèo lái bởi ham muốn của con người, biến chúng ta thành nô lệ cho đồng tiền và dầu mỏ. Trong vài thế kỷ vừa qua, quá trình thực hành độc canh đã tạo nên một tấm choàng xanh giả tạo tồn tại chỉ dành cho con người.

Giải pháp duy nhất là con người phải quay trở lại đúng vị trí của mình bên trong tự nhiên

Chỉ mất có 200 năm để đất đai màu mỡ của Bắc Mỹ trở thành đất chết; mới 80 năm trước thôi 80% diện tích của Ethiopia có rừng bao phủ, mà giờ chỉ còn lại 3%. Somalia đã trở thành bán sa mạc. Ấn Độ đánh mất đi màu xanh của nó trong vòng có 45 năm qua, còn với Nepal thì là 17 năm; hệ quả là lũ lụt trên sông Hằng và cuộc khủng hoảng lương thực ở Ấn Độ. Quan sát điều này, tôi không thể không nhận ra rằng nền nông nghiệp hiện đại và cuộc sống của mỗi cá nhân, cả hai thứ đó cuối cùng cũng đều kết ràng với bản thân số phận Trái Đất.

Các khoa học gia trên thế giới đồng ý rằng “trong khi phải cần tới 4,6 tỉ năm để làm nên Trái Đất thì nền văn minh hiện đại, dù mới được phát triển trong vòng 100 năm, hiện đang đặt nó trên bờ huỷ diệt”. Liệu có cách nào dừng chuyện này lại không?

Giải pháp duy nhất là con người phải quay trở lại đúng vị trí của mình bên trong tự nhiên, như một thành viên giữa tất cả các thực thể sống. Khi đó, chúng ta mới có thể chữa lành được tâm hồn mình và tái tạo màu xanh.

Tại sao con người lại đi sai đường? Chúng ta đã bị lừa bịp bởi thế giới quan méo mó dựa trên các khái niệm của chủ nghĩa tương đối và chủ nghĩa duy vật biện chứng của phương Tây. Tôn giáo và khoa học đã song hành cùng nhau. Tuy nhiên, sớm hay muộn thì những ý tưởng phá sản này đều chung số phận tan rã và biến mất, bỏ lại đằng sau những bối rối và hỗn độn.

Điều chúng ta cần để thế vào chúng là một thế giới quan hiện thân của chân lý Phật giáo, rằng “sự hiện hữu của chúng ta là cái không” và điều đó tương hợp với giáo lý Cơ Đốc giáo rằng thế giới và tất cả những gì trong nó là một.

Trong thời kỳ hiện đại càng ngày càng hỗn loạn này, ý chí chọn đi theo một con đường khác phục vụ Thượng Đế phải được chúng ta thể hiện ra bằng hành động khôi phục thiên nhiên. Nếu các bạn làm điều này, rải hạt giống trên những vùng đất đang ở trong tình trạng bán sa mạc và một lần nữa cho thế giới thấy quyết tâm biến nó thành thiên đường màu xanh, người ta sẽ biết được ngọn nguồn thực sự của niềm vui làm người. Chính họ sẽ quay trở lại, tận lực vì một khung cảnh hoà bình và hạnh phúc. Ngày mai sẽ là quá muộn. Tôi cầu xin các bạn hãy tham gia vào lời cầu nguyện tha thiết và nhiệt thành này của tôi, và hãy bắt tay thực hiện hành động mới, ngay ngày hôm nay.

Masanobu Fukuoka

(Đáp án của Cụ Masanobu Fukuoka khi nhận giải thưởng Ramon Magsaysay của Philippines tại Manila năm 1988)

Để lại một bình luận